Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

Cuộc gặp gỡ ngày xưa


28.CUỘC GẶP GỠ NGÀY XƯA
(Древнее свидание)

Trên mặt đất này từ thuở hồng hoang
Đã
từng sống những con người thượng cổ
Cái thời người ta ăn lông lỗ
Họ yêu nhau chỉ biết theo bản năng.

Xưa vẻ đẹp đã từng nghe như vậy:
Rằng không thể nào sống được với nhau
Sự man rợ và vẻ đẹp yêu kiều
Mà cần chiến thắng một bên nào đấy.

Và khi mùa xuân tưng bừng sôi nổi
Giữa bầu trời đôi cánh của bình minh
Đã
ghé xuống trên bờ sông một mình
Màu bồ quân, xù lông và lộng lẫy.

Còn mặt đất réo lên xung quanh
Trong líu lo, mừng vui không tả được
Nàng trinh nữ bỗng cúi mình xuống nước
Rất bâng khuâng với vẻ đẹp trần truồng.

Bộ da gấu lấy xuống từ bờ vai
Nàng cắt ra rồi phân vân đo đếm
Thêm vào chỗ này, bớt đi chỗ kia
Rồi mặc vào và nhìn ngắm, so đo
Có vẻ như trở thành người khác hẳn.

Mái tóc trên đầu nàng vấn xung quanh
Như trò chơi, một vật treo trên cổ
Cái vỏ sò to mừng vui, hoan hỉ
Nàng đã từng rửa sạch dưới nước sông.

Một chàng trai oai hùng như sư tử
Đã
bước ra từ giữa chốn rừng xanh
Nhìn thấy nàng, chàng tê tái lặng im
Vẻ xúc động là kinh thiên động địa.

Còn nàng nhìn bằng ánh mắt e sợ
Chẳng kêu lên vui vẻ trong lặng yên
Và thậm chí, không thấy nhột sau lưng
Mà cúi đầu nhẹ nhàng, đôi má đ

Có điều gì xảy ra không rõ ràng
Chàng cố căng lý trí rất cố chấp
Chỉ biết gãi gáy mà không biết được
Rằng đấy chính là nữ tính nảy sinh!

Nhưng bỗng nhiên, trong ánh sáng huy hoàng
Chàng bước nhanh lên ngọn đồi trước mặt
Và chàng ngắt một bông hoa tuy líp
Cúi trước nàng, đặt hoa dưới bàn chân.

Và đánh mất điều hung dữ xưa nay
Không lao vào thiếu con tim ấm áp
Không làm điều như cha ông ngày trước
Mà nhẹ nhàng ve vuốt đôi bàn tay.

Rồi sau đó chàng thủ thỉ những lời
Lần đầu tiên không tục tằn lỗ mãng
Bờ môi chàng lên vai nàng khẽ chạm
Trong ngạc nhiên thấy mở những bờ môi

Còn nàng vô cùng xao xuyến bâng khuâng
Nàng cười vui và nàng đã khóc
Ngả vào ngực chàng mà không biết được
Rằng đấy chính là tình đã nảy sinh!

Древнее свидание

В далекую эру родной земли,
Когда наши древние прародители
Ходили в нарядах пещерных жителей,
То дальше инстинктов они не шли,

А мир красотой полыхал такою,
Что было немыслимо совместить
Дикое варварство с красотою,
Кто-то должен был победить.

И вот, когда буйствовала весна
И в небо взвивалась заря крылатая,
К берегу тихо пришла она —
Статная, смуглая и косматая.

И так клокотала земля вокруг
В щебете, в радостной невесомости,
Что дева склонилась к воде и вдруг
Смутилась собственной обнаженности.

Шкуру медвежью с плеча сняла,
Кроила, мучилась, примеряла,
Тут припустила, там забрала,
Надела, взглянула и замерла:
Ну, словно бы сразу другою стала!

Волосы взбила над головой.
На шею повесила, как игрушку,
Большую радужную ракушку
И чисто умылась в воде речной.

И тут, волосат и могуч, как лев,
Парень шагнул из глуши зеленой,
Увидел подругу и, онемев,
Даже зажмурился, потрясенный.

Она же, взглянув на него несмело,
Не рявкнула весело в тишине
И даже не треснула по спине,
А, нежно потупившись, покраснела...

Что-то неясное совершалось...
Он мозг неподатливый напрягал,
Затылок поскребывал и не знал,
Что это женственность зарождалась!

Но вот в ослепительном озаренье
Он быстро вскарабкался на курган,
Сорвал золотой, как рассвет, тюльпан
И положил на ее колени!

И, что-то теряя привычно-злое,
Не бросился к ней без тепла сердец,
Как сделали б дед его и отец,
А мягко погладил ее рукою.

Затем, что-то ласковое ворча,
Впервые не дик и совсем не груб,
Коснулся губами ее плеча
И в изумленье раскрытых губ...

Она пораженно взволновалась,
Заплакала, радостно засмеялась,
Прижалась к нему и не знала, смеясь,
Что это на свете любовь родилась!


Không có nhận xét nào: