23.CÔ GÁI
(Девушка)
Cô gái đọc bức thư và đỏ mặt
Rồi cô nhìn vào gương rất tò mò
Muốn tự mình tìm thấy và nhìn ra
Những gì tác giả bức thư đã viết.
Những bím tóc bạc màu rất mỏng mảnh
Và đôi con mắt thiếu lửa màu xanh.
Thế ở đâu “ngọn lửa tóc màu vàng”?
Và ở đâu hai “biển xanh sâu thẳm”?
Thế ở đâu “hình trông nghiêng cổ điển”
Khi ở đây mũi làm dáng vểnh lên
“Làn da trắng”… nhưng mà hãy nhìn xem
Nếu quả thật, nếu như chàng nói đúng
Thì biết giấu đâu những vết tàn nhang?
Và cô gái đọc lại bức thư chàng
Lại hy vọng nhìn vào gương lần nữa.
Bớt đòi hỏi và nhìn rất chăm chú
Cố gắng tìm ra, nhưng… chỉ hoài công.
Rõ một điều chàng trai chỉ đùa cô.
Đùa hay đấy. Nhưng mà ai cho phép?!
Và cô gái nhíu lông mày liên tục
Từ bờ mi dòng lệ bỗng trào ra…
Biết giải thích làm sao, một điều là
Không phải đùa, không có gì láu lỉnh!
Chỉ đơn giản, nơi con tim bừng sáng
Sự thật của gương kết thúc thôi mà.
Chỉ đơn giản, vẻ đẹp thật yêu kiều
Với màu xanh, mừng vui và hoan hỉ
Gương nói dối. Đừng tin gương em nhé
Mà chỉ tin đôi mắt của người yêu!
Cô gái đọc bức thư và đỏ mặt
Rồi cô nhìn vào gương rất tò mò
Muốn tự mình tìm thấy và nhìn ra
Những gì tác giả bức thư đã viết.
Những bím tóc bạc màu rất mỏng mảnh
Và đôi con mắt thiếu lửa màu xanh.
Thế ở đâu “ngọn lửa tóc màu vàng”?
Và ở đâu hai “biển xanh sâu thẳm”?
Thế ở đâu “hình trông nghiêng cổ điển”
Khi ở đây mũi làm dáng vểnh lên
“Làn da trắng”… nhưng mà hãy nhìn xem
Nếu quả thật, nếu như chàng nói đúng
Thì biết giấu đâu những vết tàn nhang?
Và cô gái đọc lại bức thư chàng
Lại hy vọng nhìn vào gương lần nữa.
Bớt đòi hỏi và nhìn rất chăm chú
Cố gắng tìm ra, nhưng… chỉ hoài công.
Rõ một điều chàng trai chỉ đùa cô.
Đùa hay đấy. Nhưng mà ai cho phép?!
Và cô gái nhíu lông mày liên tục
Từ bờ mi dòng lệ bỗng trào ra…
Biết giải thích làm sao, một điều là
Không phải đùa, không có gì láu lỉnh!
Chỉ đơn giản, nơi con tim bừng sáng
Sự thật của gương kết thúc thôi mà.
Chỉ đơn giản, vẻ đẹp thật yêu kiều
Với màu xanh, mừng vui và hoan hỉ
Gương nói dối. Đừng tin gương em nhé
Mà chỉ tin đôi mắt của người yêu!
Девушка
Девушка, вспыхнув, читает письмо.
Девушка смотрит пытливо в трюмо.
Хочет найти и увидеть сама
То, что увидел автор письма.
Тонкие хвостики выцветших кос,
Глаз небольших синева без огней.
Где же "червонное пламя волос"?
Где две "бездонные глуби морей"?
Где же "классический профиль", когда
Здесь лишь кокетливо вздернутый нос?
"Белая кожа"... но, гляньте сюда,
Если он прав, то куда же тогда
Спрятать веснушки? Вот в чем вопрос!
Девушка снова читает письмо,
Снова с надеждою смотрит в трюмо.
Смотрит со скидками, смотрит пристрастно,
Ищет старательно, но... напрасно!
Ясно, он просто над ней пошутил.
Милая шутка! Но кто разрешил?!
Девушка сдвинула брови. Сейчас
Горькие слезы брызнут из глаз...
Как объяснить ей, чудачке, что это
Вовсе не шутка, что хитрости нету!
Просто, где вспыхнул сердечный накал,
Разом кончается правда зеркал!
Просто весь мир озаряется там
Радужным, синим, зеленым...
И лгут зеркала. Не верь зеркалам!
А верь лишь глазам влюбленным!
24.HỌ ĐÃ TỪNG LÀ SINH VIÊN
(Они студентами были)
Họ đã từng là sinh viên
Họ đã từng yêu nhau như thế.
Căn phòng tám mét vuông – như một gia đình!
Họ cùng nhau học bài trong mùa thi cử
Trên quyến sách hay trên cuốn vở
Không ít khi hai người ngồi đến đêm.
Nàng có phần mệt mỏi
Và nếu bỗng nhiên ngủ mơ màng
Thì chàng rửa bát, quét phòng.
Sau đó gắng không làm ầm ĩ
Tránh những ánh mắt châm chọc xỏ xiên
Chàng trong đêm giặt áo quần lặng lẽ.
Nhưng ai lừa dối cô hàng xóm
Thì người ấy phù thủy trở thành.
Sau tiếng kêu lạo xạo của nồi soong
Điều ong tiếng ve vang lên
Người ta bảo nàng lười nhác
Còn chàng là bà nội trợ tận tâm
Rằng quần áo của vợ chàng phải giặt.
Không ít khi hàng tiếng đồng hồ
Xì xào những lời như vậy
Những cô hàng xóm đặt điều, băm hành tỏi.
Và dù cho họ cũng yêu
Nhưng chắc gì họ hiểu
Rằng có một tình yêu chân thật nhường kia!
Hai người ra trường, thành những kỹ sư
Nhiều năm tháng không biết đến buồn rầu hay xích mích
Nhưng hạnh phúc – là thứ thất thường, khó nết.
Một ngày thứ bảy, sau buổi họp
Chàng từ nơi làm việc trở về nhà
Gặp vợ mình đang ôm hôn người khác.
Trên đời này còn đau xót nào hơn.
Thà chết đi cho khuất mắt!
Chàng đứng bên bục cửa, bơ phờ ánh mắt
Không thèm nghe lời giải thích
Không thèm làm sáng tỏ vấn đề
Không lấy theo thứ gì, chàng lui bước trở ra…
Suốt cả tuần trong nhà bếp xì xào to nhỏ:
“Mọi người có biết chàng Othello nào
Nàng đã sai lầm… với người khác hôn nhau
Còn chàng thì không tha thứ”.
Hỡi những kẻ hẹp hòi! Họ có biết đâu
Rằng có một tình yêu chân tình như thế!
Họ đã từng là sinh viên
Họ đã từng yêu nhau như thế.
Căn phòng tám mét vuông – như một gia đình!
Họ cùng nhau học bài trong mùa thi cử
Trên quyến sách hay trên cuốn vở
Không ít khi hai người ngồi đến đêm.
Nàng có phần mệt mỏi
Và nếu bỗng nhiên ngủ mơ màng
Thì chàng rửa bát, quét phòng.
Sau đó gắng không làm ầm ĩ
Tránh những ánh mắt châm chọc xỏ xiên
Chàng trong đêm giặt áo quần lặng lẽ.
Nhưng ai lừa dối cô hàng xóm
Thì người ấy phù thủy trở thành.
Sau tiếng kêu lạo xạo của nồi soong
Điều ong tiếng ve vang lên
Người ta bảo nàng lười nhác
Còn chàng là bà nội trợ tận tâm
Rằng quần áo của vợ chàng phải giặt.
Không ít khi hàng tiếng đồng hồ
Xì xào những lời như vậy
Những cô hàng xóm đặt điều, băm hành tỏi.
Và dù cho họ cũng yêu
Nhưng chắc gì họ hiểu
Rằng có một tình yêu chân thật nhường kia!
Hai người ra trường, thành những kỹ sư
Nhiều năm tháng không biết đến buồn rầu hay xích mích
Nhưng hạnh phúc – là thứ thất thường, khó nết.
Một ngày thứ bảy, sau buổi họp
Chàng từ nơi làm việc trở về nhà
Gặp vợ mình đang ôm hôn người khác.
Trên đời này còn đau xót nào hơn.
Thà chết đi cho khuất mắt!
Chàng đứng bên bục cửa, bơ phờ ánh mắt
Không thèm nghe lời giải thích
Không thèm làm sáng tỏ vấn đề
Không lấy theo thứ gì, chàng lui bước trở ra…
Suốt cả tuần trong nhà bếp xì xào to nhỏ:
“Mọi người có biết chàng Othello nào
Nàng đã sai lầm… với người khác hôn nhau
Còn chàng thì không tha thứ”.
Hỡi những kẻ hẹp hòi! Họ có biết đâu
Rằng có một tình yêu chân tình như thế!
Они студентами были
Они студентами были.
Они друг друга любили.
Комната в восемь метров - чем не семейный дом?!
Готовясь порой к зачетам,
Над книгою или блокнотом
Нередко до поздней ночи сидели они вдвоем.
Она легко уставала,
И если вдруг засыпала,
Он мыл под краном посуду и комнату подметал.
Потом, не шуметь стараясь
И взглядов косых стесняясь,
Тайком за закрытой дверью белье по ночам стирал.
Но кто соседок обманет -
Тот магом, пожалуй, станет.
Жужжал над кастрюльным паром
их дружный осиный рой.
Ее называли лентяйкой,
Его ехидно хозяйкой,
Вздыхали, что парень - тряпка и у жены под пятой.
Нередко вот так часами
Трескучими голосами
Могли судачить соседки, шинкуя лук и морковь.
И хоть за любовь стояли,
Но вряд ли они понимали,
Что, может, такой и бывает истинная любовь!
Они инженерами стали.
Шли годы без ссор и печали.
Но счастье - капризная штука, нестойка порой, как дым.
После собранья, в субботу,
Вернувшись домой с работы,
Однажды жену застал он целующейся с другим.
Нет в мире острее боли.
Умер бы лучше, что ли!
С минуту в дверях стоял он, уставя в пространство взгляд.
Не выслушал объяснений,
Не стал выяснять отношений,
Не взял ни рубля, ни рубахи, а молча шагнул назад...
С неделю кухня гудела:
"Скажите, какой Отелло!
Ну целовалась, ошиблась... немного взыграла кровь!
А он не простил".- "Слыхали?"-
Мещане! Они и не знали,
Что, может, такой и бывает истинная любовь!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét