Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

Hai lời về tình yêu


32.HAI LỜI VỀ TÌNH YÊU
(Два слова о любви)

Tranh cãi với nhau có đ làm gì
Vì tranh cãi, hay xích mích dại dột
Không hề mang lại điều gì tốt đẹp
Mà chỉ còn lại những giận hờn kia.

thì cả hai đã từng dại dột
Vì vẻ dại khờ có dễ nhận đâu
Hay giả sử đã từng không yêu nhau
Thế mà đã từng yêu và hạnh phúc!

Ai cũng muốn được yêu trên mặt đất
Nhưng tình yêu lớn cần biết giữ gìn.
Và đ hạnh phúc đến ngày cuối cùng
Cần biết cách chịu đựng và nhẫn nhục
Đ
ừng khát khao ra lệnh hoặc bề trên.

Ai nói tìnhlà màu sắc, ánh sáng
Hạnh phúc lớn lao như thế giới, như lời
Rằng tình chỉ là say đắm, dịu dàng thôi
Mà vì nó, đấu óc người choáng váng?!

Thì quả đúng. Nhưng mà trong cuộc sống
Cần kiên trì, lao động. Chẳng chuyện đùa
Trong tình cảm cũng có chuyện rất xưa
Từng viên gạch xây lâu đài, cung điện.

Đâ
u có ích gì tranh cãi nhỏ to
Mà tốt hơn là kiên trì xây dựng.
Bởi vì yêu nhau không bao giờ sớm
Huống hồ chi yêu lại muộn bao giờ!

Два слова о любви

Ну зачем, ну зачем нам с тобою ссориться?
Ведь от споров, амбиций и глупых ссор
Ничего-то хорошего не построится,
А останется только словесный сор.

Ну пускай бы мы глупыми оба были,
Так ведь признаков тупости вроде нет,
Или, скажем, друг друга б мы не любили,
Так ведь любим, и, кстати, уж сколько лет!

Да, всем хочется быть на земле любимыми.
Но большое ведь следует сберегать.
Я уверен: чтоб быть до конца счастливыми,
Надо быть терпеливыми и терпимыми,
Не стремясь ни скомандовать, ни подмять.

Кто сказал, что любовь - только свет и краски,
Счастье встреч и большие, как мир, слова,
Что любовь - только нежно-хмельные ласки,
От которых, как в праздник, звенит голова?!

Да, все верно. Но в самом большом деянии
Важен труд и упорство. И я не шучу.
В чувствах тоже есть умное созидание,
Где возводится замок кирпич к кирпичу.

И чем глупо острить или спорить грозно,
Лучше строить прекрасное непрестанно.
Потому что любить никогда не рано
И тем паче нигде никогда не поздно!
  

33.EM ĐỪNG ĐI KHỎI GIẤC MƠ CỦA ANH
(Не уходи из сна моего)

Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!
Bây giờ em đang mỉm cười đẹp lắm
Có vẻ như tặng anh, em cố gắng
Tặng riêng anh một mảnh trời xanh
Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!

Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!
Vì bàn tay em dịu dàng vấn lấy
Và có vẻ như cầu vồng trỗi dậy
Mà tốt nhất cầu vồng ấy không cần
Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!

Khoảng cách muôn đời giữa em và anh
Sau gặp gỡ là chia ly đau khổ
Là khắp nơi giống như miền hoang dã
Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!

Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!
Bây giờ là lúc em ngồi bên cạnh
Á
nh mắt, nụ cười, con tim ấm nóng
Í
t ỏi quá, anh cần phải nhiều hơn
Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!

Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!
Đ
cho tất cả những gì khó nhọc
Sẽ quay trở về, sẽ cười và khóc
Vì ngày hôm nay tất cả đều hơn
Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!

Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!
Hãy đến với anh trong giấc mơ nhé!
Và ban ngày em cũng đừng từ giã
Mà em đừng làm gì cả thì hơn
Em đừng đi khỏi giấc mơ của anh!

Не уходи из сна моего

Не уходи из сна моего!
Сейчас ты так хорошо улыбаешься,
Как будто бы мне подарить стараешься
Кусочек солнышка самого.
Не уходи из сна моего!

Не уходи из сна моего!
Ведь руки, что так нежно обняли,
Как будто бы радугу в небо подняли,
И лучше их нет уже ничего.
Не уходи из сна моего!

В былом у нас - вечные расстояния,
За встречами - новых разлук терзания,
Сплошной необжитости торжество.
Не уходи из сна моего!

Не уходи из сна моего!
Теперь, когда ты наконец-то рядом,
Улыбкой и сердцем, теплом и взглядом,
Мне мало, мне мало уже всего!
Не уходи из сна моего!

Не уходи из сна моего.
И пусть все упущенные удачи
Вернуться к нам снова, смеясь и плача,
Ведь это сегодня важней всего.
Не уходи из сна моего!

Не уходи из сна моего!
Во всех сновиденьях ко мне являйся!
И днем, даже в шутку, не расставайся
И лучше не сделаешь ничего.
Не уходи из сна моего!

Nàng ngủ say trên vai của tôi


31.NÀNG NGỦ SAY TRÊN BỜ VAI CỦA TÔI
(Она уснула на плече моем)

Nàng ngủ say trên bờ vai của tôi
Hơi thổn thức, nhẹ nhàng như con trẻ
Giấc mơ mùa xuân đang làm phép lạ
Không nghe lời hay tình cảm của tôi…

Trong lặng yên của cái đêm trăng này
Nơi bóng tối đan xen cùng ánh sáng
Nàng mơ gì hôm nay trong giấc mộng?
Nàng đang mỉm cười âu yếm với ai?

Ai đến với nàng trong giấc mơ này?
Tôi là người thông minh và tỉnh táo
Nụ cười này, tất nhiên, dành cho tôi
Đối với nàng, tôi là người yêu dấu!

Đi qua tuổi trẻ, năm tháng dãi dầu
Chúng tôi luôn bên nhau, không biết mệt
Nếm mọi buồn vui của đời bão táp
Giờ phút nhọc nhằn ủy thác cho nhau.

Nhưng ánh trăng tốt bụng và khôn ngoan
Bỗng cười lên: “Xin ngươi đừng giận nhé
Ngươi nghĩ đúng, nhưng nàng là người vợ
Là vợ ngươi, dù nàng rất dễ thương
Mà vợ thì không đi mơ về chồng!

Tất cả đều trái ngược ở trần gian
Ngươi là chồng tốt thì chớ phân vân!
Nhưng hãy nói: ngươi có là trái cấm?
Không, tôi nói: thế ngươi là trái cấm?
Ô không? Vậy thì chớ bận lòng!

Cần người chồng ở trong nhà là để
Gánh vác cho vợ công việc bất kỳ.
Cần người chồng cho việc này việc kia
Nói tóm lại là hầu như tất cả
Nhưng chỉ không để ôm ấp, vỗ về…

Còn nếu như, tự mình, muốn đến thăm
Những giấc mộng dưới trời đêm trăng sáng
Thì nhất định là ngươi phải trở thành
Dù trước đây, bây giờ, nhưng ngươi cần
Ngươi cần biến mình trở thành “trái cấm”.

Nàng ngủ say trên bờ vai của tôi
Không nghe đêm dưới trời đang kết đọng…
Người vợ thân yêu say trong giấc mộng
Và như trẻ con lặng lẽ mỉm cười…

Chẳng cần đi vào ý nghĩ của người thân
Và tranh luận không để làm gì cả.
Hãy để cho trong lặng lẽ mùa xuân
Vợ ngọt ngào với giấc mơ như thế
Một điều gì tốt đẹp sẽ hồi sinh…

Và cho dù tôi không là cái người
Mà vợ tôi mơ về trong giấc mộng
Hay trong bí ẩn say sưa choáng váng
Tôi không hề động đến giấc mơ ai!

Lòng ghen tuông tôi cũng chẳng sợ rồi
Bởi biết đâu, có thể rồi số phận
Một khi nào tôi sẽ là cái người
Cũng say sưa mơ về trong giấc mộng
Và lòng tôi khâm phục một hồn ai…

Xin hãy để cho giấc mơ như vậy
Tuy nhiên, một điều có thể xảy ra
Vì tôi không thằng ngốc từ rừng già
Trong bài ca của hồn ai run rẩy
Tôi sẽ là người trang trọng bước ra!

Она уснула на плече моем

Она уснула на плече моем
И, чуть вздыхая, как ребенок, дышит,
И, вешним заколдованная сном,
Ни чувств, ни слов моих уже не слышит...

И среди этой лунной тишины,
Где свет и мрак друг в друге растворяются,
Какие снятся ей сегодня сны?
Чему она так славно улыбается?

А кто сейчас приходит к ней во сне?
Я знаю. Ибо я умен и зорок!
Улыбки эти безусловно - мне,
Ведь я любим и непременно дорог!

Сквозь молодость и зрелость столько лет
Идем мы рядом, устали не зная,
Встречая бури радостей и бед
И в трудный час друг друга выручая.

Но мудрая и добрая луна
Вдруг рассмеялась: "Чур, не обижаться!
Ты прав, конечно, но она - жена,
Пусть милая, а все-таки жена,
А им мужья, как правило не снятся!

На свете часто все наоборот:
Ты - муж прекрасный! Глупо сомневаться!
Но вот скажи мне: ты запретный плод?
Нет, я серьезно: ты запретный плод?
Ах, нет? Тогда не стоит волноваться!

Муж существует в доме для того,
Чтобы нести обязанность любую.
Он нужен для того и для сего,
Короче, абсолютно для всего,
Но толко не для ласк и поцелуя...

А если сам захочешь навещать
Вдруг чьи-то сны под звездным небосводом,
То должен тоже непременно стать,
Хоть в прошлом, хоть теперь, но только стать
Вот этим самым "запрещенным плодом".

Она уснула на плече моем,
Неслышно ночь под потолком сгущается...
Любимая моя, согрета сном,
Совсем по-детски тихо улыбается...

Лезть к ближним в мысли люди не должны,
И споры ничего не достигают.
Ну что ж, пускай средь вешней тишины
Ей сладко снятся лишь такие сны,
Что дорогое что-то воскрешают...

И если мне никак не суждено
Быть тем, кто снится в дымке восхищений
Иль в тайне острых головокружений,
Я снов чужих не трону все равно!

И я ревнивых игл не устрашусь,
Ведь может статься, озарен судьбою,
Я все равно когда-нибудь явлюсь,
Вот именно, возьму да и приснюсь
Душе, готовой восхищаться мною...

Пусть сны любимой остро-хороши,
Однако может все-таки случиться,
Что ведь и я не олух из глуши
И в песне чьей-то трепетной души
Могу и я торжественно явиться!