Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

Câu chuyện tâm tình


19.CÂU CHUYỆN TÂM TÌNH
(Сердечная история)

Một trăm lần về tình yêu của mình
Chàng muốn nói với nàng như lòng muốn
Nhưng mỗi lần, hễ cứ gặp mặt nàng
Lại đ mặt, chỉ nói điều vớ vẩn!

Chàng muốn nói ra một lời quyết định
Nhưng khổ đau, lúng búng như lỗi lầm
Chỉ biết đọc cho nàng nghe câu văn
Rồi bỗng nhiên lại thẫn thờ im lặng.

Cuối cùng đ mất hết lòng can đảm
Đ
i về nhà lòng chán nản, u buồn
Và chỉ với bức chân dung của nàng
Chàng cởi mở giống như người hùng biện.

Trước bức chân dung nghiệp dư, đơn giản
Chàng can đảm và thật với chính mình
Chàng kiểm tra những ý nghĩ của nàng
Mà không dám trước con người sống động.

Còn nàng mặc áo thể thao màu trắng
Tay giữ mái tóc ngọn gió mơn man
Nàng đứng cầm trong tay vợt cầu lông
Và nheo mắt, mỉm cười rất đơn giản.

Chàng ngắm nhìn, rời mắt không đ sức
Và thì thầm rất dịu ngọt những lời
Sau đó thở dài: – Em chỉ biết cười
Còn anh đây sau tình thất lạc!

Nàng khắp nơi, như điều lầm lỡ:
Á
nh mắt, nụ cườikênh kiệu, gọi mời
Trong giấc ngủ vẫn nghe thấy tiếng cười
Trách sự nhát gan, cho dù đang ngủ.

Nhưng rồi một hôm quyết định ra đi
Khi chàng tự nói với mình: thà chết
Chứ không chịu yếu mềm như giẻ rách
Thiếu câu trả lời sáng tỏ quay về!

Giữa đường phố, tiếng xe cộ rầm rì
Chàng bước về phía trước, như người lính
Đ
sẽ thắng hoặc thua trong trận đánh
Quyết sẽ không run rẩy trước điều gì!

Nhưng có điều gì vẫn chưa tính đến
Hay đã đ rơi đâu đấy dọc đường
Lại đ mặt và lại nói cà lăm
Và chỉ nói ra những điều vớ vẩn.

Thế là hết! – Chàng ra đường phố vắng
Rồi lấy ra bức ảnh của người yêu
Ngồi lên ghế và nói rất u sầu:
Vậy là đã chết rồi “đòn quyết định!”

Chắc em buồn cười. Rằng anh e sợ
Hãy trả lời, ngôi sao đẹp của anh
Em có yêu? Em có là của anh?
Có hay không? – Và bỗng nghe rằng: – Có!

Đ
iều mê sảng? Hay con tim lầm lỡ?
Hay tiếng rì rào của chiếc lá phong?
Chàng ngoảnh lại: trong ánh lửa hoàng hôn
Nàng đã đứng phía sau lưng chàng đó.

Chàng có thể thề thốt rằng vẻ đẹp
Của người yêu chưa nhìn thấy bao giờ.
Người đau khổ, im lặng của em à
Em yêu anh! Kẻ nhát gan tội nghiệp!

Сердечная история

Сто раз решал он о любви своей
Сказать ей твердо. Все как на духу!
Но всякий раз, едва встречался с ней,
Краснел и нес сплошную чепуху!

Хотел сказать решительное слово,
Но, как на грех, мучительно мычал.
Невесть зачем цитировал Толстого
Или вдруг просто каменно молчал.

Вконец растратив мужество свое,
Шагал домой, подавлен и потерян.
И только с фотографией ее
Он был красноречив и откровенен.

Перед простым любительским портретом
Он смелым был, он был самим собой.
Он поверял ей думы и секреты,
Те, что не смел открыть перед живой.

В спортивной белой блузке возле сетки,
Прядь придержав рукой от ветерка,
Она стояла с теннисной ракеткой
И, улыбаясь, щурилась слегка.

А он смотрел, не в силах оторваться,
Шепча ей кучу самых нежных слов.
Потом вздыхал:- Тебе бы все смеяться,
А я тут пропадай через любовь!

Она была повсюду, как на грех:
Глаза... И смех - надменный и пьянящий...
Он и во сне все слышал этот смех.
И клял себя за трусость даже спящий.

Но час настал. Высокий, гордый час!
Когда решил он, что скорей умрет,
Чем будет тряпкой. И на этот раз
Без ясного ответа не уйдет!

Средь городского шумного движенья
Он шел вперед походкою бойца.
Чтоб победить иль проиграть сраженье,
Но ни за что не дрогнуть до конца!

Однако то ли в чем-то просчитался,
То ли споткнулся где-то на ходу,
Но вновь краснел, и снова заикался,
И снова нес сплошную ерунду.

- Ну вот и все! - Он вышел на бульвар,
Достал портрет любимой машинально,
Сел на скамейку и сказал печально:
- Вот и погиб "решительный удар"!

Тебе небось смешно. Что я робею.
Скажи, моя красивая звезда:
Меня ты любишь? Будешь ли моею?
Да или нет?- И вдруг услышал:- Да!

Что это, бред? Иль сердце виновато?
Иль просто клен прошелестел листвой?
Он обернулся: в пламени заката
Она стояла за его спиной.

Он мог поклясться, что такой прекрасной
Еще ее не видел никогда.
- Да, мой мучитель! Да, молчун несчастный!
Да, жалкий трус! Да, мой любимый! Да! 

MỤC LỤC

13. Biệt ly

Đừng để quen với tình yêu


18.ĐỪNG BAO GIỜ Đ QUEN VỚI TÌNH YÊU
(Не привыкайте никогда к любви)

Đ
ừng bao giờ đ quen với tình yêu!
Không bằng lòng ư, cho dù mỏi mệt
Đ
cho lặng im những chú họa mi
Và đ héo tàn những bông hoa đẹp.

Và, quan trọng, đừng bao giờ tin tưởng
Rằng mọi điều có vẻ đến rồi đi
Sao mờ dần nhưng có ngôi sao kia
Gọi là Tình Yêu muôn đời tỏa sáng
Mãi mãi cháy lên giữa bầu trời kia!

Đ
ừng bao giờ đ quen với tình yêu
Đ
ừng đổi thói quen thay vì hạnh phúc
Đ
ổi đống lửa lấy que diêm nhỏ nhặt
Đ
ừng nhỏ nhen, hãy biết sống cho nhiều!

Đ
ừng bao giờ quen với những bờ môi
Rằng có vẻ đã quen từ lâu lắm
Dù đã quen với gió, với mặt trời
Hay mưa giông giữa đì đùng tiếng sấm!

Chút tình cảm có thể rồi lại gặp
Cứ mất đi và rồi lại trở về
Nhưng nếu tình yêu cháy lên bất chợt
Mà đ quenthì máu nguội lạnh đi
Như đ thua đến đồng xu sau chót.

Với hạnh phúc cũng đừng quen bao giờ!
Mà ngược lại, đốt lên cho cháy sáng
Nhìn vào tình yêu mọi lúc, mọi khi
Với sự ngạc nhiên thường xuyên, sống động.

Kim cương không hề phụ thuộc thời gian
Đ
ừng bao giờ đ ý điều nhỏ nhặt
Một điều luôn luôn lấy làm kinh ngạc
Vì chúng tôi chẳng biết bạn đáng không
Nhưng dù sao có trên đời hạnh phúc!

Đ
ngôi sao tình yêu không biến mất
Cần tiến hành một nghệ thuật cao sang:
Chớ bao giờ đ tình cảm lụi tàn
Đ
ừng bao giờ quen với niềm hạnh phúc.

Не привыкайте никогда к любви

Не привыкайте никогда к любви!
Не соглашайтесь, как бы ни устали,
Чтоб замолчали ваши соловьи
И чтоб цветы прекрасные увяли.

И, главное, не верьте никогда,
Что будто все приходит и уходит.
Да, звезды меркнут, но одна звезда
По имени Любовь всегда-всегда
Обязана гореть на небосводе!

Не привыкайте никогда к любви,
Разменивая счастье на привычки,
Словно костер на крохотные спички,
Не мелочись, а яростно живи!

Не привыкайте никогда к губам,
Что будто бы вам издавна знакомы,
Как не привыкнешь к солнцу и ветрам
Иль ливню средь грохочущего грома!

Да, в мелких чувствах можно вновь и вновь
Встречать, терять и снова возвращаться,
Но если вдруг вам выпала любовь,
Привыкнуть к ней - как обесцветить кровь
Иль до копейки разом проиграть!

Не привыкайте к счастью никогда!
Напротив, светлым озарясь гореньем,
Смотрите на любовь свою всегда
С живым и постоянным удивленьем.

Алмаз не подчиняется годам
И никогда не обратится в малость.
Дивитесь же всегда тому, что вам
Заслуженно иль нет - судить не нам,
Но счастье в мире все-таки досталось!

И, чтоб любви не таяла звезда,
Исполнитесь возвышенным искусством:
Не позволяйте выдыхаться чувствам,
Не привыкайте к счастью никогда.


Tình yêu và sự nhát gan


17.TÌNH YÊU VÀ SỰ NHÁT GAN
(Любовь и трусость)

Vì sao không hiếm khi tình đ vỡ?
Do thiển cận của ai? Do không hợp tính tình?
Không thể nào kể hết được nguyên nhân
Nhưng quan trọng, có lẽ là do sợ.

Không phải thiếu đam mê hay xích mích
Mà do nhát gan – nguyên nhân đầu tiên.
Sự nhát gan giống như một quả mìn
Thường được chôn sâu trong lòng hạnh phúc.

Quả thực, có vẻ như ta mọi lúc
Không nhận ra phẩm chất của lòng mình.
Tại sao với mình láu lỉnh tinh ranh
Một khi vẫn biết chuyện này chuyện khác
Một khi xấu tốt ta đều tỏ tường?

Khi người ta chưa biết gì cú sốc
Người tốt hay xấu – quan trọng gì đâu
Trong cuộc đời chỉ biết giải quyết sao
Cho đúng với chính mình như quả thực.

Nhưng khi người yêu vào – đến một lúc
Không thể nào từ chối được người ta
Người hạnh phúc và muốn mình được thích
Thì bỗng nhiên, để ý, thấy hiện ra
Sự nhát gan – tên kẻ thù hai mặt.

Người hồi hộp, sợ kết cục của tình
Nên cố gắng bằng mọi cách trang điểm
Chàng cố giấu đi nhược điểm của mình
Còn nàng cũng cố tìm cách giấu diếm.

Họ mong trở thành những người tốt nhất
Gắng điểm tô cho tính cách của mình
Trở thành hào phóng – kẻ xưa keo kiệt
Rất thủy chung – kẻ xưa vốn bạc tình.
Những người nói dối đứng sau sự thật.

Họ khát khao để ngôi sao bùng cháy
Những kẻ yêu nhau như đứng nhón chân
Cảm thấy mình đẹp hơn và tốt hơn.
“Anh có yêu em không?” – “Đúng vậy!”
“Em có yêu anh không?” – “Tất nhiên!”

Và giờ đây họ thành vợ thành chồng
Tiếp theo xảy ra đúng như cần có:
Liệu bao lâu họ có thể nhón chân?!
Thế là lặng lẽ âm thầm đổ vỡ…

Và giờ đây trong cuộc sống gia đình
Không cần chơi trò ú tim gì nữa
Họ đi tìm khuyết điểm, như quỷ sứ
Quả thực, đã từng có đến vô biên.

Nếu yêu nhau, đừng giấu nhau gì cả
Suốt cuộc đời hãy sống như chính mình
Để rồi không phải nói những lời buồn:
“Anh không ngờ là em người như thế!”
“Em cũng không ngờ như thế với anh!”

Mà có thể, cho hạnh phúc đầy đủ
Không cần nhân đôi tâm hồn của mình
Vì lòng dũng cảm rất cần trong tình
Như chiến tranh hay bay vào vũ trụ!

Любовь и трусость

Почему так нередко любовь непрочна?
Несхожесть характеров? Чья-то узость?
Причин всех нельзя перечислить точно,
Но главное все же, пожалуй, трусость.

Да, да, не раздор, не отсутствие страсти,
А именно трусость - первопричина.
Она-то и есть та самая мина,
Что чаще всего подрывает счастье.

Неправда, что будто мы сами порою
Не ведаем качеств своей души.
Зачем нам лукавить перед собою,
В основе мы знаем и то и другое,
Когда мы плохи и когда хороши.

Пока человек потрясений не знает,
Не важно - хороший или плохой,
Он в жизни обычно себе разрешает
Быть тем, кто и есть он. Самим собой.

Но час наступил - человек влюбляется
Нет, нет, на отказ не пойдет он никак.
Он счастлив. Он страстно хочет понравиться.
Вот тут-то, заметьте, и появляется
Трусость - двуличный и тихий враг.

Волнуясь, боясь за исход любви
И словно стараясь принарядиться,
Он спрятать свои недостатки стремится,
Она - стушевать недостатки свои.

Чтоб, нравясь быть самыми лучшими, первыми,
Чтоб как-то "подкрасить" характер свой,
Скупые на время становятся щедрыми,
Неверные - сразу ужасно верными.
А лгуньи за правду стоят горой.

Стремясь, чтобы ярче зажглась звезда,
Влюбленные словно на цыпочки встали
И вроде красивей и лучше стали.
"Ты любишь?" - "Конечно!"
"А ты меня?" - "Да!"

И все. Теперь они муж и жена.
А дальше все так, как случиться и должно:
Ну сколько на цыпочках выдержать можно?!
Вот тут и ломается тишина...

Теперь, когда стали семейными дни,
Нет смысла играть в какие-то прятки.
И лезут, как черти, на свет недостатки,
Ну где только, право, и были они?

Эх, если б любить, ничего не скрывая,
Всю жизнь оставаясь самим собой,
Тогда б не пришлось говорить с тоской:
"А я и не думал, что ты такая!"
"А я и не знала, что ты такой!"

И может, чтоб счастье пришло сполна,
Не надо душу двоить свою.
Ведь храбрость, пожалуй, в любви нужна
Не меньше, чем в космосе или в бою!