Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

Tặng cho người yêu thủy chung


26.TẶNG CHO CÁI NGƯỜI YÊU RẤT THỦY CHUNG!
(Той, которая любит верно!)

Tôi có lẽ, đã từng yêu như vậy
Hãy nói với tôi trong lúc này đây
Đ
cho tôi vào ngọn núi ghé vai
Và tôi sẽ đi di dời ngọn núi!

Tôi có lẽ, đã từng mơ như vậy
Rằng một người thích mơ mộng bất kỳ
Sẽ ganh tỵ khi nghe lời thầm thì:
– Đ
ừng hại tôi! Con nhà đang đợi

Trong nỗi buồn, tôi cháy lên như thế
Trong biệt ly, tôi hướng tới người yêu
Rằng nỗi buồn của tôi đây có thừa
Cho cả một trăm biệt ly vẫn đ.

Khi đi qua những con đường xa xăm
Vẻ dịu dàng này trong tôi thiêu đốt
Tôi không thể nào ngồi yên lặng được!
Ngay cả thư cũng thấy ít vô cùng!

những người thám hiểm trong mùa đông
Luôn cảm thấy vật nóng bừng trên ngực
Còn tôi vẫn luôn làm thơ về nàng
Người trẻ tuổi tự mình không biết được
Có nhanh nhẹn gì hay là không nhanh?

Chỉ vấn đ không phải chỗ rằng
Tôi như lá cờ mùa xuân lấp láy
Còn bài thơ, tôi đặt tên như vậy:
Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”

Tại vì sao trên đời này vẫn thường
Có biết bao đắng cay? Vì sao vậy?
Một con người mơ ước và sôi nổi
Có vẻ như đã đạt đến vinh quang
Bỗng nhiênmột đòn! Tất cả là xong!

Tại vì sao khi tất cả hát lên
Khi người ấy là tôiquay trở lại!
Nghe cái tin, như một con mèo đen
Nhảy vào con tim tôi và bám lấy!

Vẫn con đường nhỏ đi qua khu vườn
Đ
ến với tôi, theo đường, em đã chạy
Tất cả như xưa: em như ngày ấy
Và tử đinh hương vẫn nở như thường.
Nhưng đã không còn lại sự thủy chung.

Chim sáo đá bay về mỗi mùa xuân
Ai khổ đau, người ấy tất sẽ hiểu
Rằng dù cho vẫn hãy còn vết sẹo
Dù sao vết thương cũng vẫn đang lành

Và điều còn lại từ những tháng năm
Chỉ là tiếng vọng của điều bất hạnh
Và những dòng thơ vô cùng nóng bỏng
Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”

Tôi muốn đem thơ vào lửa, sẽ nung
Chung thủy của đàn bà – mê sảng vậy!
Nhưng bỗng nhiên, hình như tôi cảm thấy
Ai đấy kêu lên với tôi rằng: – Không!

Đ
ừng vội vàng! Hãy nhìn cho rộng hơn:
Dù ai đấy phỉ nhổ vào danh dự
Chung thủy của đàn bà nơi trần thế
Dù sao thì vẫn có, và đã từng!

Tôi từng thấy những đôi mắt, hàng trăm
Lóe sáng lên từ bóng đêm xa thẳm
Hãy đợi đấy! Anh đã từng quên hẳn
Rằng có chúng tôi sống trần gian.

Chao ôi, những đôi mắt thật tuyệt!
Những đôi mắt buồn, góa bụa, tinh ranh
Những đôi mắt đàn bà kiêu hãnh, nhưng
Tất cả sự thật: nụ cười và nước mắt.

Những mắt thiếu nữsáng rực thường xuyên
Khi vì nỗi buồn, khi vì hạnh phúc
Vô cùng sáng sủa, vô cùng thanh sạch
Tựa hồ như những mạch nước trên rừng.

Và tôi tin, và tôi đã rất tin
Xin mọi người hãy đợi! – Tôi xin nói
Với những ai đang yêu và chung thủy
Những dòng thơ này tặng mọi người chung.

Dù em là bài ca trong số phận dửng dưng
Và anh không gặp em bao giờ, có lẽ
Dù sao. Thơ này tặng cho em nhé:
Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”



Той, которая любит верно!

Я, наверное, так любил,
Что скажите мне в эту пору,
Чтоб я гору плечом свалил,-
Я пошел бы, чтоб сдвинуть гору!

Я, наверное, так мечтал,
Что любой бы фантаст на свете,
Мучась завистью, прошептал:
- Не губи! У меня же дети...

И в тоске я сгорал такой,
Так в разлуке стремился к милой,
Что тоски бы моей с лихвой
На сто долгих разлук хватило.

И когда через даль дорог
Эта нежность меня сжигала,
Я спокойно сидеть не мог!
Даже писем мне было мало!

У полярников, на зимовке,
Раз, в груди ощутив накал,
Я стихи о ней написал.
Молодой, я и сам не знал,
Ловко вышло или не ловко?

Только дело не в том, наверно,
Я светился, как вешний стяг,
А стихи озаглавил так:
"Той, которая любит верно!"

Почему на земле бывает
Столько горького? Почему?
Вот живет человек, мечтает,
Вроде б радости достигает...
Вдруг - удар! И конец всему!

Почему, когда все поет,
Когда вот он я - возвратился!
Черный слух, будто черный кот
Прыгнув, в сердце мое вцепился!

Та же тропка сквозь сад вела,
По которой ко мне она бегала.
Было все: и она была,
И сирень, как всегда цвела,
Только верности больше не было.

Каждый май прилетают скворцы.
Те, кто мучился, верно знают,
Что, хотя остаются рубцы,
Раны все-таки зарастают...

И остался от тех годов
Только отзвук беды безмерной,
Да горячие строки стихов:
"Той, которая любит верно!"

Я хотел их спалить в огне:
Верность женская - глупый бред!
Только вдруг показалось мне
Будто кто-то мне крикнул:- Нет!

Не спеши! И взгляни пошире:
Пусть кому-то плевать на честь,
Только женская верность в мире
Все равно и была и есть!

И увидел я сотни глаз,
Заблестевших из дальней тьмы:
- Погоди! Ты забыл про нас!
А ведь есть на земле и мы!

Ах, какие у них глаза!
Скорбно-вдовьи и озорные,
Женски гордые, но такие,
Где все правда: и смех и слеза.

И девичьи - всегда лучистые
То от счастья, то от тоски,
Очень светлые, очень чистые,
Словно горные родники.

И поверил я, и поверил!
- Подождите!- я говорю.-
Вам, кто любит, и всем, кто верен,
Я вот эти стихи дарю!

Пусть ты песня в чужой судьбе,
И не встречу тебя, наверно.
Все равно. Эти строки тебе:
"Той, которая любит верно!"

MỤC LỤC

13. Biệt ly

Những con chim bay đi


25.NHỮNG CON CHIM BAY ĐI
(Улетают птицы)

Mùa thu đang về giăng đầy mạng nhện
Như những con tàu, từng đám giữa trời xanh
Những con chim đang bay về phương nam
Dần biến mất trong màu hồng xa thẳm

Com tim nhọc nhằn, con tim cay đắng
Nghe tiếng ồn của đôi cánh chia xa.
Giờ đối với tôi không chỉ mùa thu
Mà tình yêu đã giã từ, đi hẳn.

Tình ra đi, giống như một con cò
Tình trẻ lại vì điều mơ ước khác
Không cháy lên điều ước mong giã biệt
Quá khứ xưa không thương tiếc điều gì.

Mà quá khứlà bài ca háo hức.
Con cò trẻ trung với đôi chân dài
Buổi sáng sớm gõ cửa sổ liên hồi
Niềm hạnh phúc muôn đời không báo trước.

Và tình yêu chạy lấy đà khủng khiếp
Cuộc đời chỉ là phiền muộn mà thôi
Còn con người, khi quả thực con người
Thiếu tình yêu không thể nào sống được.

Từng trung thành với em, như con chó
Vì điều này, em nhường ấy dịu dàng
Vì điều này, sinh cho anh đứa con
Em tốt đẹp trong mùa hè vui vẻ.

Tại sao bây giờ đã tắt ngọn lửa?
Người ta nói rằng vì quá nâng niu
Những hạt giống vàng rắc xuống quá nhiều
Và đã làm quá nhiều điều lầm lỡ.

Nghĩa là đ rồi! Giờ tình không
Cái chết đã nhìn không chỉ một lần
Tôi khẳng định: rằng sẽ không đầu hàng
Việc đã thế, bây giờ không run nữa.

Ngày kết thúc, ngày maingày mới nữa
Trong nhà giờ lặng lẽchẳng còn ai
Con cò dại dột của hạnh phúc tôi
Ngươi đã làm điều gì vô tích sự?!

Con chim hạnh phúc ơi, xin từ giã!
Không điều chi còn quay lại đâu mà
Nếu từng chửi nhaucó thể giảng hòa
Nhưng thôi yêukhông còn yêu lại nữa.

Dù con tim khổ đau không tha thứ
Tôingười dưng trong số phận của mình
Nhưng vì những gì tốt đẹp đã từng
Tôi xin cúi đầu cám ơn phận số

Thôi đ rồi! Giật phắt điều tai họa.
Tôi vững lòng nhìn phía trước không thôi
Và đóng cánh cửa lại sau lưng ngươi
Tôi tin tưởng rằng bình minh lại có.

Bình minh đến, trong lòng tan băng tuyết
Bằng bài ca mới mẻ hát không thôi.
Vì con người, khi quả thực con người
Thiếu tình yêu không thể nào sống được.

Улетают птицы

Осень паутинки развевает,
В небе стаи будто корабли -
Птицы, птицы к югу улетают,
Исчезая в розовой дали...

Сердцу трудно, сердцу горько очень
Слышать шум прощального крыла.
Нынче для меня не просто осень -
От меня любовь моя ушла.

Улетела, словно аист-птица,
От иной мечты помолодев,
Не горя желанием проститься,
Ни о чем былом не пожалев.

А былое - песня и порыв.
Юный аист, птица-длинноножка,
Ранним утром постучал в окошко,
Счастье мне навечно посулив.

О любви неистовый разбег!
Жизнь, что обжигает и тревожит.
Человек, когда он человек,
Без любви на свете жить не может.

Был тебе я предан, словно пес,
И за то, что лаской был согретым,
И за то, что сына мне принес
В добром клюве ты веселым летом.

Как же вышло, что огонь утих?
Люди говорят, что очень холил,
Лишку сыпал зерен золотых
И давал преступно много воли.

Значит, баста! Что ушло - пропало.
Я солдат. И, видя смерть не раз,
Твердо знал: сдаваться не пристало,
Стало быть, не дрогну и сейчас.

День окончен, завтра будет новый.
В доме нынче тихо... никого...
Что же ты наделал, непутевый,
Глупый аист счастья моего?!

Что ж, прощай и будь счастливой, птица!
Ничего уже не воротить.
Разбранившись - можно помириться.
Разлюбивши - вновь не полюбить.

И хоть сердце горе не простило,
Я, почти чужой в твоей судьбе,
Все ж за все хорошее, что было,
Нынче низко кланяюсь тебе...

И довольно! Рву с моей бедою.
Сильный духом, я смотрю вперед.
И, закрыв окошко за тобою,
Твердо верю в солнечный восход!

Он придет, в душе растопит снег,
Новой песней сердце растревожит.
Человек, когда он человек,
Без любви на свете жить не может.