Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Thơ Eduard Asadov - Phần II

Thơ Eduard Asadov - Phần II



14.LÒNG TỐT
(Доброта)

Nếu bạn của anh tranh cãi bằng lời
Có thể nói điều làm anh xúc phạm
Chưa đau xót, dù có phần cay đắng
Dù sao anh vẫn tha thứ cho người.

Trong cuộc đời mọi chuyện đều có thể
Và nếu như tình bạn rất vững bền
Đừng vì những điều nhỏ nhặt mất khôn
Làm cho tình bạn vững bền tan vỡ.

Nếu như anh tranh cãi với người yêu
Mà nỗi buồn về nàng rất mạnh mẽ
Thì điều này không có gì đau khổ
Đừng vội vàng giật phắt khỏi bờ vai.

Và dù anh không phải là nguyên nhân
Của bất hòa, của những lời giận dữ
Hãy là đàn ông! Đứng ra bảo vệ
Dù sao đấy là tình yêu của anh!

Trong cuộc đời mọi chuyện đều có thể
Và nếu như tình yêu rất vững bền
Đừng vì những điều nhỏ nhặt mất khôn
Làm cho tình yêu vững bền tan vỡ.

Và để cho khỏi trách mình, sau đó
Vì đã làm điều gì ác cho ai
Hãy làm một người tốt ở trên đời
Vì người xấu trên đời này quá đủ.

Nhưng chỉ một điều không nên từ bỏ
Là chia ly hay là sự tuyệt giao
Chỉ thói đểu giả thì đừng tha thứ
Và sự phản bội thì đừng tha thứ
Cho một ai: dù bạn hay người yêu!


15.KHI NGƯỜI TA NÓI VỚI ANH
(Когда мне говорят о красоте)

Khi người ta nói với anh vẻ đẹp
Anh thấy thích, đôi khi thấy thương thương
Không hiểu sao, lắng nghe rất vô tình
Để bây giờ nhớ về em da diết.

Khi người ta nói về sự dịu dàng
Và nhắc với anh cái tên ai đó
Là không hiểu sao lòng anh bỗng nhớ
Nét dịu hiền, giọng nói, ánh mắt em.

Những nét của em anh thấy khắp nơi
Những lời em anh nghe khắp mọi ngả
Dù anh ở đâu – với anh chỉ có
Một mình em, và một chút tự hào.

Con tim vẫn thích nghe những lời khen
Hãy gắng sống không tự cao tự đại
Vì khi nghe chuyện cãi nhau đâu đó
Thì lòng anh cũng lại nhớ về em…




16.EM ĐỪNG NGHI NGỜ
(Ты не сомневайся)

Ngọn gió xoay vòng tuyết bột như sao
Trong ngõ hẻm, dồn vào nơi tối mịt
Em đừng nghi ngờ: anh là người tốt
Làm người tồi có để làm chi đâu!

Em đừng nghĩ anh chơi trò ú tim
Rằng láu lỉnh, làm mịt mù ánh sáng
Trong người anh, tất nhiên còn nhược điểm
Có để làm gì đi nói rằng không?

Vả lại, chuyện ngợi khen hay đả phá
Dù có đo anh bằng thước đo nào
Em hãy nhớ rằng anh vẫn tự hào
Tên gọi con người. Em hãy tin điều đó.

Anh không dối trong lời hay bài hát
Em hãy tin: có để làm gì đâu
Vì làm một người trung thực, thẳng ngay
Sống thích hơn. Và đó là bí quyết.

Và nói chung anh không chờ lợi lộc
Mà để trong công việc phải cuống cuồng
Chỉ đơn giản bởi vì anh không mong
Sống trên đời làm một người nhỏ nhặt.

Anh cảm thấy trong đời luôn ấm áp
Vì trong đời có hoa, có các con
Vì làm điều thiện ở chốn trần gian
Một trăm lần dễ chịu hơn điều ác.

Và đơn giản bởi vì anh mơ ước
Về mùa xuân và dòng nước mùa xuân
Và chỉ đơn giản bởi vì có em
Trên đời này là người yêu thương nhất!

Em hãy bước ra đây, dừng do dự
Quên những câu “tại sao”, “để làm gì”
Anh là người tốt. Em đừng nghi ngờ
Làm người xấu để làm gì cơ chứ!


17.TÌNH YÊU VÀ SỰ NHÁT GAN
(Любовь и трусость)

Vì sao không hiếm khi tình đổ vỡ?
Do thiển cận của ai? Do không hợp tính tình?
Không thể nào kể hết được nguyên nhân
Nhưng quan trọng, có lẽ là do sợ.

Không phải thiếu đam mê hay xích mích
Mà do nhát gan – nguyên nhân đầu tiên.
Sự nhát gan giống như một quả mìn
Thường được chôn sâu trong lòng hạnh phúc.

Quả thực, có vẻ như ta mọi lúc
Không nhận ra phẩm chất của lòng mình.
Tại sao với mình láu lỉnh tinh ranh
Một khi vẫn biết chuyện này chuyện khác
Một khi xấu tốt ta đều tỏ tường?

Khi người ta chưa biết gì cú sốc
Người tốt hay xấu – quan trọng gì đâu
Trong cuộc đời chỉ biết giải quyết sao
Cho đúng với chính mình như quả thực.

Nhưng khi người yêu vào – đến một lúc
Không thể nào từ chối được người ta
Người hạnh phúc và muốn mình được thích
Thì bỗng nhiên, để ý, thấy hiện ra
Sự nhát gan – tên kẻ thù hai mặt.

Người hồi hộp, sợ kết cục của tình
Nên cố gắng bằng mọi cách trang điểm
Chàng cố giấu đi nhược điểm của mình
Còn nàng cũng cố tìm cách giấu diếm.

Họ mong trở thành những người tốt nhất
Gắng điểm tô cho tính cách của mình
Trở thành hào phóng – kẻ xưa keo kiệt
Rất thủy chung – kẻ xưa vốn bạc tình.
Những người nói dối đứng sau sự thật.

Họ khát khao để ngôi sao bùng cháy
Những kẻ yêu nhau như đứng nhón chân
Cảm thấy mình đẹp hơn và tốt hơn.
“Anh có yêu em không?” – “Đúng vậy!”
“Em có yêu anh không?” – “Tất nhiên!”

Và giờ đây họ thành vợ thành chồng
Tiếp theo xảy ra đúng như cần có:
Liệu bao lâu họ có thể nhón chân?!
Thế là lặng lẽ âm thầm đổ vỡ…

Và giờ đây trong cuộc sống gia đình
Không cần chơi trò ú tim gì nữa
Họ đi tìm khuyết điểm, như quỷ sứ
Quả thực, đã từng có đến vô biên.

Nếu yêu nhau, đừng giấu nhau gì cả
Suốt cuộc đời hãy sống như chính mình
Để rồi không phải nói những lời buồn:
“Anh không ngờ là em người như thế!”
“Em cũng không ngờ như thế với anh!”

Mà có thể, cho hạnh phúc đầy đủ
Không cần nhân đôi tâm hồn của mình
Vì lòng dũng cảm rất cần trong tình
Như chiến tranh hay bay vào vũ trụ!

*****
18.ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ QUEN VỚI TÌNH YÊU
(Не привыкайте никогда к любви)

Đ
ừng bao giờ để quen với tình yêu!
Không bằng lòng ư, cho dù mỏi mệt
Đ
ể cho lặng im những chú họa mi
Và để héo tàn những bông hoa đẹp.

Và, quan trọng, đừng bao giờ tin tưởng
Rằng mọi điều có vẻ đến rồi đi
Sao mờ dần nhưng có ngôi sao kia
Gọi là Tình Yêu muôn đời tỏa sáng
Mãi mãi cháy lên giữa bầu trời kia!

Đ
ừng bao giờ để quen với tình yêu
Đ
ừng đổi thói quen thay vì hạnh phúc
Đ
ổi đống lửa lấy que diêm nhỏ nhặt
Đ
ừng nhỏ nhen, hãy biết sống cho nhiều!

Đ
ừng bao giờ quen với những bờ môi
Rằng có vẻ đã quen từ lâu lắm
Dù đã quen với gió, với mặt trời
Hay mưa giông giữa đì đùng tiếng sấm!

Chút tình cảm có thể rồi lại gặp
Cứ mất đi và rồi lại trở về
Nhưng nếu tình yêu cháy lên bất chợt
Mà để quenthì máu nguội lạnh đi
Như để thua đến đồng xu sau chót.

Với hạnh phúc cũng đừng quen bao giờ!
Mà ngược lại, đốt lên cho cháy sáng
Nhìn vào tình yêu mọi lúc, mọi khi
Với sự ngạc nhiên thường xuyên, sống động.

Kim cương không hề phụ thuộc thời gian
Đ
ừng bao giờ đ ý điều nhỏ nhặt
Một điều luôn luôn lấy làm kinh ngạc
Vì chúng tôi chẳng biết bạn đáng không
Nhưng dù sao có trên đời hạnh phúc!

Đ
ể ngôi sao tình yêu không biến mất
Cần tiến hành một nghệ thuật cao sang:
Chớ bao giờ để tình cảm lụi tàn
Đ
ừng bao giờ quen với niềm hạnh phúc.
1994



19.CÂU CHUYỆN TÂM TÌNH
(Сердечная история)

Một trăm lần về tình yêu của mình
Chàng muốn nói với nàng như lòng muốn
Nhưng mỗi lần, hễ cứ gặp mặt nàng
Lại đỏ mặt, chỉ nói điều vớ vẩn!

Chàng muốn nói ra một lời quyết định
Nhưng khổ đau, lúng búng như lỗi lầm
Chỉ biết đọc cho nàng nghe câu văn
Rồi bỗng nhiên lại thẫn thờ im lặng.

Cuối cùng để mất hết lòng can đảm
Đ
i về nhà lòng chán nản, u buồn
Và chỉ với bức chân dung của nàng
Chàng cởi mở giống như người hùng biện.

Trước bức chân dung nghiệp dư, đơn giản
Chàng can đảm và thật với chính mình
Chàng kiểm tra những ý nghĩ của nàng
Mà không dám trước con người sống động.

Còn nàng mặc áo thể thao màu trắng
Tay giữ mái tóc ngọn gió mơn man
Nàng đứng cầm trong tay vợt cầu lông
Và nheo mắt, mỉm cười rất đơn giản.

Chàng ngắm nhìn, rời mắt không đủ sức
Và thì thầm rất dịu ngọt những lời
Sau đó thở dài: – Em chỉ biết cười
Còn anh ở đây sau tình thất lạc!

Nàng ở khắp nơi, như điều lầm lỡ:
Á
nh mắt, nụ cườikênh kiệu, gọi mời
Trong giấc ngủ vẫn nghe thấy tiếng cười
Trách sự nhát gan, cho dù đang ngủ.

Nhưng rồi một hôm quyết định ra đi
Khi chàng tự nói với mình: thà chết
Chứ không chịu yếu mềm như giẻ rách
Thiếu câu trả lời sáng tỏ quay về!

Giữa đường phố, tiếng xe cộ rầm rì
Chàng bước về phía trước, như người lính
Đ
ể sẽ thắng hoặc thua trong trận đánh
Quyết sẽ không run rẩy trước điều gì!

Nhưng có điều gì vẫn chưa tính đến
Hay đã để rơi đâu đấy dọc đường
Lại đỏ mặt và lại nói cà lăm
Và chỉ nói ra những điều vớ vẩn.

Thế là hết! – Chàng ra đường phố vắng
Rồi lấy ra bức ảnh của người yêu
Ngồi lên ghế và nói rất u sầu:
Vậy là đã chết rồi “đòn quyết định!”

Chắc em buồn cười. Rằng anh e sợ
Hãy trả lời, ngôi sao đẹp của anh
Em có yêu? Em có là của anh?
Có hay không? – Và bỗng nghe rằng: – Có!

Đ
iều mê sảng? Hay con tim lầm lỡ?
Hay tiếng rì rào của chiếc lá phong?
Chàng ngoảnh lại: trong ánh lửa hoàng hôn
Nàng đã đứng phía sau lưng chàng đó.

Chàng có thể thề thốt rằng vẻ đẹp
Của người yêu chưa nhìn thấy bao giờ.
Người đau khổ, im lặng của em à
Em yêu anh! Kẻ nhát gan tội nghiệp!


20.
DÙ SAO ANH VẪN ĐẾN
(Все равно я приду)

Nếu như trời mưa ầm ĩ
Nếu như tiếng sấm đì đùng
Thì anh vẫn đến gặp em
Tiết trời, anh bất kể.

Nếu như giá băng rất dữ
Bão tuyết, như chó, gào lên
Thì anh vẫn đến gặp em
Dù lạnh làm tuôn dòng lệ!

Nếu mẹ bắt đầu giận dữ
Và bố không cho ra đường
Thì anh vẫn đến gặp em
Hãy đợi chờ anh, em nhé!

Nếu như anh gặp tai nạn
Và nếu hầu như mê sảng
Anh vẫn đến. Em có nghe?
Anh vẫn bò, lê… vẫn đến!

Nếu dấu vết của anh không còn
Và bình minh đến không có anh
Thì em yêu ơi, đừng giận
Vì giản đơn, anh đã không còn



21.TÌNH ANH
(Моя любовь)

Không hiểu em bằng điều bí mật gì
Mà đã lấy được đời anh, khi đó?
Chứ còn anh thì cùng em muôn thuở
Ngày cũng như đêm, đông cũng như hè.

Dù khi anh đi dạo trên quãng trường
Hay khi ngồi bên cái bàn ồn ã
Đ
ối với anh chỉ cần gọi tên em
Là cảm thấy cả hai người khi đó.

Khi anh buồn cũng như khi anh vui
Và cả khi nỗi giận hờn chịu đựng
Yêu em cả khi trong lòng vui sướng
Và yêu em cả những phút ngậm ngùi.
Thậm chí, cả khi anh ngủ rất say
Trong giấc mơ bóng hình em vẫn đến!

Người đời nói rằng ngày tháng cứ trôi
Tình cảm nhất thời, không cần lo lắng
Có vẻ như chỉ cái chết mà thôi
Là có thể đến muôn đời thanh toán.

Anh không thể biết được ngày cuối cùng
Và chẳng cần lời đao to búa lớn:
Cái chết, tất nhiên, là vô cùng mạnh
Nhưng chẳng mạnh hơn tình yêu của anh.

Và một khi gióng lên phút lâm chung
Khi cõi đời trần gian anh từ giã
Em hãy nhớ rằng: tình anh vẫn ở
Trong cuộc đời này, mãi mãi cùng em.

Tình bước đến, không nước mắt, xót thương
Và vô hình, không ai nhìn thấy cả
Như một con chó trung thành, chung thủy
Nghếch cái mõm lên, lặng lẽ cúi mình
Rồi nằm khoanh tròn ở dưới chân em


22.
CON ĐÃ KHÔNG CÒN MƯỜI SÁU TUỔI MẸ ƠI!
(Мне уже не шестнадцать, мама!)

Tại sao con không ngủ, cứ chờ ai?
Không được thế. Quên mọi điều phiền muộn.
Con đã không còn mười sáu tuổi mẹ ơi!
Con lớn rồi! Đấy là điều quan trọng.

Con biết rằng, chuyện vẫn thế trên đời
Và linh cảm câu trả lời như thế
Rằng với mẹ, con trẻ là con trẻ
Dù có hai mươi, dù có ba mươi.

Nhưng mọi thứ trước đây, theo thời gian
Có lẽ cũng cần đổi thay tất cả
Sự giám sát, kiểm tra như hồi bé
Chỉ phật lòng con và đã không cần.

Vì rằng có điều gì đấy rất riêng
Khi cha mẹ cứ bắt con: phải nói!
Không ít khi vì điều này, buộc phải
Đ
i tìm điều gì đấy để dối gian.

Mẹ thân yêu, đừng nhìn con chằm chằm!
Tình yêu của chúng con rất mạnh mẽ.
Nhưng chẳng lẽ mẹ dạy con như thế?
Con chỉ xin rằng mẹ hãy tin con!

Mẹ hãy xua đi sợ hãi trong lòng
Vì rằng con chẳng hề yêu dại dột
Chẳng gặp gỡ với người không nên gặp
Với lũ xấu xa không kết bạn cùng.

Và tự mình lao xuống hố cũng không
Nếu con gặp phải điều gì tai họa
Thì con luôn cần lời khuyên của mẹ
Con sẽ đến ngay và thấy ấm lòng.

Có một thời con cần can đảm hơn
Và nếu như bây giờ không phải thế
Thì nghĩa là sau khôn hơn, có lẽ
So với tháp ngà vết tím vẫn hơn.

Hãy đưa bàn tay mẹ để con hôn
Những bàn tay tốt nhất trên trần thế
Con xin mẹ đừng ghen tuông mẹ nhé
Đã đà
nh trẻ con muôn thuở trẻ con!

Mẹ ngồi lỳ bên cửa sổ cũng đừng
Rồi hiện ra trong lòng bao câu hỏi
Vì con đã không còn mười sáu tuổi
Xin mẹ thật nghiêm túc nhìn vào con!

Và xin mẹ: quên hết những nỗi buồn
Đ
ể nỗi muộn phiền không hành hạ mẹ.
Con sẽ trở về. Mẹ ơi đừng sợ!
Mẹ ngủ đi. Con chúc mẹ ngủ ngon!


 *****
23.CÔ GÁI
(Девушка)

Cô gái đọc bức thư và đỏ mặt
Rồi cô nhìn vào gương rất tò mò
Muốn tự mình tìm thấy và nhìn ra
Những gì tác giả bức thư đã viết.

Những bím tóc bạc màu rất mỏng mảnh
Và đôi con mắt thiếu lửa màu xanh.
Thế ở đâungọn lửa tóc màu vàng”?
Và đâu haibiển xanh sâu thẳm”?

Thế ở đâuhình trông nghiêng cổ điển
Khi ở đây mũi làm dáng vểnh lên
Làn da trắng”… nhưng mà hãy nhìn xem
Nếu quả thật, nếu như chàng nói đúng
Thì biết giấu đâu những vết tàn nhang?

Và cô gái đọc lại bức thư chàng
Lại hy vọng nhìn vào gương lần nữa.
Bớt đòi hỏi và nhìn rất chăm chú
Cố gắng tìm ra, nhưngchỉ hoài công.

Rõ một điều chàng trai chỉ đùa cô.
Đù
a hay đấy. Nhưng mà ai cho phép?!
Và cô gái nhíu lông mày liên tục
Từ bờ mi dòng lệ bỗng trào ra

Biết giải thích làm sao, một điều là
Không phải đùa, không có gì láu lỉnh!
Chỉ đơn giản, nơi con tim bừng sáng
Sự thật của gương kết thúc thôi mà.

Chỉ đơn giản, vẻ đẹp thật yêu kiều
Với màu xanh, mừng vui và hoan hỉ
Gương nói dối. Đừng tin gương em nhé
Mà chỉ tin đôi mắt của người yêu!


24.
HỌ ĐÃ TỪNG LÀ SINH VIÊN
(Они студентами были)

Họ đã từng là sinh viên
Họ đã từng yêu nhau như thế.
Căn phòng tám mét vuôngnhư một gia đình!
Họ cùng nhau học bài trong mùa thi cử
Trên quyến sách hay trên cuốn vở
Không ít khi hai người ngồi đến đêm.

Nàng có phần mệt mỏi
Và nếu bỗng nhiên ngủ mơ màng
Thì chàng rửa bát, quét phòng.
Sau đó gắng không làm ầm ĩ
Tránh những ánh mắt châm chọc xỏ xiên
Chàng trong đêm giặt áo quần lặng lẽ.

Nhưng ai lừa dối cô hàng xóm
Thì người ấy phù thủy trở thành.
Sau tiếng kêu lạo xạo của nồi soong
Đ
iều ong tiếng ve vang lên
Người ta bảo nàng lười nhác
Còn chàng là bà nội trợ tận tâm
Rằng quần áo của vợ chàng phải giặt.

Không ít khi hàng tiếng đồng hồ
Xì xào những lời như vậy
Những cô hàng xóm đặt điều, băm hành tỏi.
Và dù cho họ cũng yêu
Nhưng chắc gì họ hiểu
Rằng có một tình yêu chân thật nhường kia!

Hai người ra trường, thành những kỹ sư
Nhiều năm tháng không biết đến buồn rầu hay xích mích
Nhưng hạnh phúclà thứ thất thường, khó nết.
Một ngày thứ bảy, sau buổi họp
Chàng từ nơi làm việc trở về nhà
Gặp vợ mình đang ôm hôn người khác.

Trên đời này còn đau xót nào hơn.
Thà chết đi cho khuất mắt!
Chàng đứng bên bục cửa, bơ phờ ánh mắt
Không thèm nghe lời giải thích
Không thèm làm sáng tỏ vấn đ
Không lấy theo thứ gì, chàng lui bước trở ra
Suốt cả tuần trong nhà bếp xì xào to nhỏ:
Mọi người có biết chàng Othello nào
Nàng đã sai lầmvới người khác hôn nhau
Còn chàng thì không tha thứ”.
Hỡi những kẻ hẹp hòi! Họ có biết đâu
Rằng có một tình yêu chân tình như thế!



25.
NHỮNG CON CHIM BAY ĐI
(Улетают птицы)

Mùa thu đang về giăng đầy mạng nhện
Như những con tàu, từng đám giữa trời xanh
Những con chim đang bay về phương nam
Dần biến mất trong màu hồng xa thẳm

Com tim nhọc nhằn, con tim cay đắng
Nghe tiếng ồn của đôi cánh chia xa.
Giờ đối với tôi không chỉ mùa thu
Mà tình yêu đã giã từ, đi hẳn.

Tình ra đi, giống như một con cò
Tình trẻ lại vì điều mơ ước khác
Không cháy lên điều ước mong giã biệt
Quá khứ xưa không thương tiếc điều gì.

Mà quá khứlà bài ca háo hức.
Con cò trẻ trung với đôi chân dài
Buổi sáng sớm gõ cửa sổ liên hồi
Niềm hạnh phúc muôn đời không báo trước.

Và tình yêu chạy lấy đà khủng khiếp
Cuộc đời chỉ là phiền muộn mà thôi
Còn con người, khi quả thực con người
Thiếu tình yêu không thể nào sống được.

Từng trung thành với em, như con chó
Vì điều này, em nhường ấy dịu dàng
Vì điều này, sinh cho anh đứa con
Em tốt đẹp trong mùa hè vui vẻ.

Tại sao bây giờ đã tắt ngọn lửa?
Người ta nói rằng vì quá nâng niu
Những hạt giống vàng rắc xuống quá nhiều
Và đã làm quá nhiều điều lầm lỡ.

Nghĩa là đủ rồi! Giờ tình không ở
Cái chết đã nhìn không chỉ một lần
Tôi khẳng định: rằng sẽ không đầu hàng
Việc đã thế, bây giờ không run nữa.

Ngày kết thúc, ngày maingày mới nữa
Trong nhà giờ lặng lẽchẳng còn ai
Con cò dại dột của hạnh phúc tôi
Ngươi đã làm điều gì vô tích sự?!

Con chim hạnh phúc ơi, xin từ giã!
Không điều chi còn quay lại đâu mà
Nếu từng chửi nhaucó thể giảng hòa
Nhưng thôi yêukhông còn yêu lại nữa.

Dù con tim khổ đau không tha thứ
Tôingười dưng trong số phận của mình
Nhưng vì những gì tốt đẹp đã từng
Tôi xin cúi đầu cám ơn phận số

Thôi đủ rồi! Giật phắt điều tai họa.
Tôi vững lòng nhìn phía trước không thôi
Và đóng cánh cửa lại sau lưng ngươi
Tôi tin tưởng rằng bình minh lại có.

Bình minh đến, trong lòng tan băng tuyết
Bằng bài ca mới mẻ hát không thôi.
Vì con người, khi quả thực con người
Thiếu tình yêu không thể nào sống được.


26.
TẶNG CHO CÁI NGƯỜI YÊU RẤT THỦY CHUNG!
(Той, которая любит верно!)

Tôi có lẽ, đã từng yêu như vậy
Hãy nói với tôi trong lúc này đây
Đ
ể cho tôi vào ngọn núi ghé vai
Và tôi sẽ đi di dời ngọn núi!

Tôi có lẽ, đã từng mơ như vậy
Rằng một người thích mơ mộng bất kỳ
Sẽ ganh tỵ khi nghe lời thầm thì:
– Đ
ừng hại tôi! Con ở nhà đang đợi

Trong nỗi buồn, tôi cháy lên như thế
Trong biệt ly, tôi hướng tới người yêu
Rằng nỗi buồn của tôi đây có thừa
Cho cả một trăm biệt ly vẫn đ.

Khi đi qua những con đường xa xăm
Vẻ dịu dàng này trong tôi thiêu đốt
Tôi không thể nào ngồi yên lặng được!
Ngay cả thư cũng thấy ít vô cùng!

Ở những người thám hiểm trong mùa đông
Luôn cảm thấy vật nóng bừng trên ngực
Còn tôi vẫn luôn làm thơ về nàng
Người trẻ tuổi tự mình không biết được
Có nhanh nhẹn gì hay là không nhanh?

Chỉ vấn đề không phải ở chỗ rằng
Tôi như lá cờ mùa xuân lấp láy
Còn bài thơ, tôi đặt tên như vậy:
Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”

Tại vì sao trên đời này vẫn thường
Có biết bao đắng cay? Vì sao vậy?
Một con người mơ ước và sôi nổi
Có vẻ như đã đạt đến vinh quang
Bỗng nhiênmột đòn! Tất cả là xong!

Tại vì sao khi tất cả hát lên
Khi người ấy là tôiquay trở lại!
Nghe cái tin, như một con mèo đen
Nhảy vào con tim tôi và bám lấy!

Vẫn con đường nhỏ đi qua khu vườn
Đ
ến với tôi, theo đường, em đã chạy
Tất cả như xưa: em như ngày ấy
Và tử đinh hương vẫn nở như thường.
Nhưng đã không còn lại sự thủy chung.

Chim sáo đá bay về mỗi mùa xuân
Ai khổ đau, người ấy tất sẽ hiểu
Rằng dù cho vẫn hãy còn vết sẹo
Dù sao vết thương cũng vẫn đang lành

Và điều còn lại từ những tháng năm
Chỉ là tiếng vọng của điều bất hạnh
Và những dòng thơ vô cùng nóng bỏng
Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”

Tôi muốn đem thơ vào lửa, sẽ nung
Chung thủy của đàn bà – mê sảng vậy!
Nhưng bỗng nhiên, hình như tôi cảm thấy
Ai đấy kêu lên với tôi rằng: – Không!

Đ
ừng vội vàng! Hãy nhìn cho rộng hơn:
Dù ai đấy phỉ nhổ vào danh dự
Chung thủy của đàn bà nơi trần thế
Dù sao thì vẫn có, và đã từng!

Tôi từng thấy những đôi mắt, hàng trăm
Lóe sáng lên từ bóng đêm xa thẳm
Hãy đợi đấy! Anh đã từng quên hẳn
Rằng có chúng tôi sống ở trần gian.

Chao ôi, những đôi mắt thật tuyệt!
Những đôi mắt buồn, góa bụa, tinh ranh
Những đôi mắt đàn bà kiêu hãnh, nhưng
Tất cả sự thật: nụ cười và nước mắt.

Những mắt thiếu nữsáng rực thường xuyên
Khi vì nỗi buồn, khi vì hạnh phúc
Vô cùng sáng sủa, vô cùng thanh sạch
Tựa hồ như những mạch nước trên rừng.

Và tôi tin, và tôi đã rất tin
Xin mọi người hãy đợi! – Tôi xin nói
Với những ai đang yêu và chung thủy
Những dòng thơ này tặng mọi người chung.

Dù em là bài ca trong số phận dửng dưng
Và anh không gặp em bao giờ, có lẽ
Dù sao. Thơ này tặng cho em nhé:
Tặng cho cái người yêu rất thủy chung!”
*****
MỤC LỤC

13. Biệt ly

Không có nhận xét nào: